Chỗ lưu trú
Di chuyển
Tour Du lịch
Ăn chơi ở đâu
Cẩm nang
Review Phim Một Nửa Hoàn Hảo - Khi tình yêu đối đầu với thực tế phũ phàng
Celine Song, nữ đạo diễn từng khiến khán giả thổn thức với “Past Lives” (2023), tiếp tục chứng minh tài năng kể chuyện của mình qua tác phẩm mới: “Materialists” Một Nửa Hoàn Hảo – một bộ phim vừa lãng mạn, vừa gai góc, vừa đậm chất đương đại.

Vẫn là câu hỏi muôn thuở: Yêu vì tình hay cưới vì tiền? Song không chỉ đặt ra vấn đề, mà còn mổ xẻ nó bằng sự tinh tế và trung thực đến tàn nhẫn trong bối cảnh hẹn hò hiện đại ở New York.
Lấy cảm hứng từ văn học cổ điển của Jane Austen, hài kịch lãng mạn kiểu Mỹ những năm 2000 và cả những bộ phim “screwball” xưa cũ, “Materialists” ban đầu mang hình hài quen thuộc của một rom-com: những bộ váy đẹp, những buổi hẹn hò vụng về, và một cô gái đầy tham vọng giữa chốn đô thị hoa lệ. Nhưng đừng để vẻ ngoài đó đánh lừa – bộ phim này không phải để ru ngủ, mà để thức tỉnh.
Lucy (do Dakota Johnson thủ vai) là một chuyên gia mai mối cho giới siêu giàu. Cô đại diện cho ảo mộng tình yêu đích thực – trong khi chính bản thân lại chọn tình yêu bằng lý trí: Cô muốn cưới vì tiền. Johnson mang đến một Lucy đầy sang trọng và lạnh lùng – một người phụ nữ như thể bước ra từ tạp chí thời trang, luôn toát ra vẻ “tôi không cố gắng gì cả”, và chính điều đó làm nên sức hút của cô.
Tại một lễ cưới, Lucy gặp Harry (Pedro Pascal), anh trai chú rể – giàu có, lịch lãm, và là hình mẫu “kỳ lân” hiếm có trong thị trường hẹn hò: cao ráo, đẹp trai và siêu giàu. Khi anh bày tỏ mong muốn hẹn hò cô thay vì qua dịch vụ, Lucy thẳng thắn thú nhận rằng cô chỉ muốn cưới người giàu – như một phép toán đơn giản.
Mọi chuyện càng phức tạp khi John (Chris Evans), bạn trai cũ của Lucy, bất ngờ xuất hiện. Anh làm phục vụ tiệc cưới, nghèo túng, nhưng ánh mắt hai người trao nhau vẫn cháy bỏng như ngày đầu. Giữa một bên là tình yêu nghèo khó, một bên là cuộc sống hào nhoáng, Lucy bị giằng xé giữa trái tim và lý trí.
Celine Song không dựng nên một lựa chọn dễ dãi. Cả Harry và John đều yêu Lucy và đối xử tốt với cô. Không ai là “người xấu”, và đó chính là điểm hay: khán giả thật sự không biết Lucy sẽ chọn ai – và bản thân cô cũng không biết.
Điều làm nên sức mạnh của “Materialists” là kịch bản xuất sắc. Song, từng được đề cử Oscar cho “Past Lives”, tiếp tục khẳng định khả năng xây dựng nhân vật đầy chiều sâu: chân thực, tổn thương, nhưng luôn nói ra những điều đúng lúc, khiến người nghe rung động.
Chris Evans có lẽ đã có màn thể hiện xuất sắc nhất sự nghiệp với vai diễn này. Anh và Johnson kết hợp ăn ý một cách tự nhiên, vừa hài hước, vừa đau lòng. Nhân vật John, một diễn viên thất bại với cuộc đời chông chênh, mang đến chiều sâu cảm xúc cho cả bộ phim.
Một chuyến đi đường cuối phim cho phép Lucy và John nhìn lại quá khứ, lắng nghe trái tim mình và đối diện với sự tiếc nuối. Quay phim Shabier Kirchner khắc họa khung cảnh ánh sáng nhạt dần, dây đèn lấp lánh trong sân vườn về đêm như thắp lên nỗi u hoài nhẹ nhàng. Nhạc phim của Daniel Pemberton cũng chuyển biến mượt mà từ tươi sáng sang trầm lắng theo mạch cảm xúc.
Một tuyến truyện phụ với nhân vật khách hàng của Lucy (do Zoë Winters đóng) thoạt đầu có vẻ lạc đề, nhưng sau cùng lại trở thành điểm nhấn cảm xúc, hé lộ khía cạnh dịu dàng, cảm thông nơi Lucy.
“Materialists” kết thúc bằng một cú “bookend” đầy tinh tế – vừa gợi nhớ đến điểm khởi đầu, vừa khiến ta muốn xem lại ngay từ đầu để hiểu rõ hơn từng chi tiết nhỏ. Dù không chọn lối mộng mơ màu hồng, bộ phim vẫn khiến ta tin rằng hạnh phúc là điều có thể – nếu ta đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật.